20.3.14

Chúc em bên người , st

Đã không còn là gì khi anh chúc em hạnh phúc vì từ lâu lắm rồi anh không còn chút ý nghĩa gì với em, dù chỉ là một người bạn bình thường. 
Tự bảo với lòng mình là để bóng hình em chìm trong ký ức sâu thẳm nhất, để cho nó lặng yên trong góc sâu của tâm hồn mình rồi thỉnh thoảng nhớ về em như một kỷ niệm đẹp nhất trong cuộc đời anh. Thế mà tin em kết hôn, anh thấy buồn, không biết buồn về vấn đề gì nữa, tình cảm dành cho em thật sự là đã chết rồi, chết thật sự vì em quá phũ phàng, quá nhẫn tâm. 

Đã có một thời gian anh hận và tự hành hạ mình, nhưng anh nhận ra rằng hận chỉ làm anh càng nhớ em và không thể quên được em mà thôi. Biết được điều đó anh không cho phép mình hận em bất cứ điều gì và lòng vẫn luôn thầm mong, cầu chúc cho em hạnh phúc, cầu chúc em thành công trên con đường em chọn và cho cả cái mà em bảo vì gia đình anh và vì anh nên em mới xa anh.

 Anh buồn thương cho số phận của mình, chỉ vì nghèo, vì gia đình anh không được như người và bản thân anh cũng không bằng những người khác, anh không thể đáp ứng được những điều mà em ao ước để thỏa mãn hoài bão trong em. Em quyết định ra đi để lại nơi đây mình anh mãi ôm mối tình đầu sâu đậm mà sống với sự đau khổ vì quá tin và yêu em. Cuộc sống nơi phồn hoa đã cướp em đi, một nửa của đời anh. 

Em bảo anh quên em đi vì em là một kẻ phản bội và hãy hận em đi và vì anh không làm tròn trách nhiệm của một người yêu. Thế là từ đấy em chạy trốn như một kẻ tội lỗi mặc cho anh nói bao lời chỉ mong em như ngày xưa. Thời gian trôi qua đến nay cũng hơn 1 năm rồi và hình ảnh em trong anh vẫn như ban đầu. Hằng đêm anh ôm gối khóc và rơi nước mắt mỗi khi buồn và nghĩ về em. Mọi người đều biết nhưng không ai dám hỏi anh về em. Có lẽ những người quan tâm tới anh sợ khi hỏi anh sẽ buồn. Nhưng họ không nghĩ rằng em đã thật sự quên anh, thật sự chỉ mong rằng anh có thể có lại em.

 Ngày nay chắc em đang rất hạnh phúc khi làm cô dâu em nhỉ! Không gặp em, nhưng anh chắc rằng khuôn mặt rạng ngời của em trong niềm hạnh phúc sẽ không khác gì khi xưa phải không em. Nhưng tiếc là người cảm nhận cái hạnh phúc giờ này của em không phải là anh mà là một người khác. 

Dù cuộc sống như thế nào đi nữa thì anh vẫn luôn mong rằng em sẽ sống thật hạnh phúc và cố gắng xem anh là quá khứ. Em không còn buồn và hận khi nghĩ về gia đình anh nữa rồi. Nếu vô tình em có đọc được những dòng này thì hãy cảm nhận lời chúc này của anh là lời chúc chân thành, rất chân thành của một người rất yêu em dành cho.

St.

17.3.14

Đâu phải đau là hết ..

Lâu rồi, phải lâu lắm rồi mới thế này, mới phải viết..viết vì người con gái đầu tiên và tôi sẽ mãi mãi yêu suốt đời.
Thế là đau, cái cảm giác mà ai trải qua rồi ắt sẽ hiểu. Không phải đau vì nỗi đau thể xác, kiểu đau đó đâu có là gì, tổn thương da thịt thì cũng chỉ tàn phế thân thể là cùng. Đau, đau đến tan nát trái tim, đau lắm.. vết thương trong lòng đau đến bao giờ mới khỏi.

Người ta nói tình yêu là thứ đẹp nhất trên đời, vị nồng mặn, cảm giác đợi chờ rồi cái cách xa luôn sẵn có trong tình yêu. Khi yêu cũng như vào bếp, có thể ta sẽ nhầm giữa đường với muối khiến tình yêu không ngọt ngào nữa mà lắm mặn chát đắng cay. Song nếu cứ vì chút thử thách thấy mặn mà bỏ, đắng mà thôi thì cố mãi ta cũng chẳng tìm đâu ra tình yêu đích thực. Tình yêu vốn dĩ đâu có ai đúng, ai sai, nếu chấp nhận và vượt qua được chẳng phải rồi sẽ hiểu thấu nhau nhiều hơn hay sao.

Tôi đã lỡ yêu em, yêu em từ cái nhìn đầu tiên, yêu hơn cả bản thân mình để ngày tháng cứ trôi và cứ thế tôi chỉ biết từ xa nghĩ tới em, tôi yêu em nhiều..nhiều lắm.
Tôi yêu em bằng tình yêu thơ dại, bằng tình yêu đơn phương làm trái tim thổn thức.
Tim ơi mày đau lắm không khi ai đó đã có người bên cạnh,
Tim ơi mày đau lắm không khi thấy ai đó vấp ngã,
Tim ơi mày đau lắm không khi không thể nói chữ yêu,
Tim ơi...tao đau.